Cô bé mùa thu

Hình ảnh “cô bé mùa thu” hồn nhiên, tinh nghịch, dịu dàng đã trở thành dấu ấn trong tâm hồn, để mỗi khi lá vàng xào xạc, ai đó lại thấy lòng mình rung động bởi một miền ký ức trong trẻo và bình yên.

Trong ký ức mỗi người, tuổi thơ thường gắn liền với một miền thương nhớ – có khi là con sông, triền đê, hay một ngõ nhỏ với những trò chơi bình dị. Với ai đó, tuổi thơ lại cất giấu hình bóng cô bé nhà bên – người bạn tuổi thơ gắn với chuồn chuồn, vòng hoa dại, những buổi trú mưa rào dưới hiên nhà và những tiếng cười giòn tan của mùa thu năm ấy. Hình ảnh “cô bé mùa thu” hồn nhiên, tinh nghịch, dịu dàng ấy đã trở thành dấu ấn trong tâm hồn, để mỗi khi lá vàng xào xạc, ai đó lại thấy lòng mình rung động bởi một miền ký ức trong trẻo và bình yên.

Ngày ấy, ngõ nhỏ quê tôi là con đường đất vòng vèo, đầu ngõ có bụi tre già, cuối ngõ có hòn đá to, hai bên lề mọc đầy cỏ và hoa dại, Trong ký ức mỗi người, tuổi thơ luôn gắn với một miền thương nhớ. Với tôi, đó là con ngõ nhỏ cùng hình bóng cô bé nhà bên, là người bạn của tôi trong suốt quãng tuổi thơ trong trẻo.

Cô bé nhà bên có ánh mắt trong sáng, nụ cười giòn tan, và mái tóc đen tuyền thường tết thành hai bím. Khi mùa thu đến, nắng trải xuống con ngõ một gam màu vàng mơ dịu nhẹ, ấm áp mà không chói gắt, cô bé lại chạy sang nhà, nắm tay tôi rủ đi bắt chuồn chuồn. Thế rồi, chúng tôi cùng nhau ra ngõ, rón rén đến gần chỗ có nhiều chuồn chuồn, để tóm gọn chúng đang đậu trên những nhành hoa. Mỗi lần để tuột mất, cả hai lại phá lên cười. Nhiều khi, cô bé khéo léo dùng vạt áo làm chiếc “túi” đựng vài con, nhưng rồi lại thả chúng bay đi, vì không nỡ nhốt chúng.

Có hôm đang rong chơi thì trời bất chợt đổ mưa rào. Chúng tôi vội chạy vào mái hiên trú tạm. Tiếng sấm bất chợt rền vang như dọa nạt lũ trẻ con, cô bé hoảng hốt đứng nép sau lưng, đôi bàn tay nhỏ xíu run run bấu chặt lấy lưng áo tôi. Khi mưa dần ngớt, cô lại mỉm cười, nụ cười ngây thơ như xóa tan đi nỗi sợ.

Tuổi thơ của chúng tôi là như thế, giản dị mà đầy ắp niềm vui: khi thì kết vòng hoa dại đội lên đầu, khi lại đuổi bắt chuồn chuồn đến quên cả chiều buông. Nhiều khi, chúng tôi ngồi dưới bụi tre già thủ thỉ kể cho nhau nghe những câu chuyện vụn vặt. Trong ký ức của tôi, cô bé chính là mùa thu của con ngõ nhỏ - dịu dàng, hồn nhiên, tinh nghịch, khiến mùa thu càng thêm rực rỡ.

Rồi một ngày, gia đình cô bé chuyển đi nơi khác. Sáng hôm ấy, xe chở đồ đạc đỗ trước cổng, cô bé ôm con lật đật trong tay, ánh mắt hướng về phía tôi rồi vẫy tay chào “tạm biệt”. Khi cánh cửa xe khép lại, con ngõ nhỏ bỗng vắng lặng đến nao lòng. Hoa dại vẫn nở rộ, nắng vàng vẫn rót xuống, nhưng thiếu đi tiếng cười hồn nhiên của cô mỗi buổi chiều.

Những mùa thu sau, tôi dạo trên con ngõ, lòng lại dậy lên một nỗi xao xuyến, bồi hồi. Hòn đá to, bụi tre già vẫn còn đó, chỉ mỗi người bạn nhỏ ngày nào đã chẳng trở lại. Tôi tự hỏi: ở nơi xa, cô bé có nhớ đến vòng hoa dại, nhớ đến những cánh chuồn chuồn lấp lánh trong nắng thu quê mình không?

Người ta thường nói, không có kỷ niệm nào đẹp bằng kỷ niệm tuổi thơ! Những điều tưởng chừng giản đơn lại trở thành hành trang đẹp đẽ đi theo suốt cuộc đời. Nhờ những kỷ niệm ấy, tôi biết trân trọng bình yên hiện tại, để mỗi khi gió thu về, tâm hồn lại rung động bởi một miền thương nhớ dịu dàng.

Giờ đây, đi dưới bầu trời mùa thu, chỉ cần một vạt nắng vàng xuyên qua tán cây, hay tiếng lá khô xào xạc sau gót chân, tôi bỗng như được quay về năm nào. Cũng có lẽ vì thế, mùa thu đã trở thành dấu ấn trong tâm hồn tôi. Nó không chỉ gợi nắng, hương hoa hay tiếng gió, mà còn gợi hình bóng của một người bạn nhỏ. Có lẽ, chính những điều giản dị ấy đã nuôi dưỡng niềm tin, là sự hồn nhiên và chân thành sẽ luôn còn mãi, ngay cả khi thời gian đã trôi xa.

Trà Bình

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời