Có căn nhà nằm nghe nắng mưa

Với một người, nơi để trở về là một căn nhà nhỏ, nằm im lặng giữa vườn cây và những mùa gió thổi, lặng lẽ nghe nắng mưa đi qua năm tháng.

Mỗi người, suốt đời, có lẽ chỉ cần một nơi để trở về. Không cần rộng lớn, không cần mới mẻ, chỉ cần đủ thân quen để khi lòng chông chênh, ta có thể nhớ về - như một điểm tựa của ký ức. Với một người, nơi đó là một căn nhà nhỏ, nằm im lặng giữa vườn cây và những mùa gió thổi, lặng lẽ nghe nắng mưa đi qua năm tháng.

Căn nhà ấy, không chỉ là một mái ngói, vài gian gỗ, mà là cả một miền ký ức. Ở đó có cha, lưng sạm nắng, giọng trầm như tiếng đất, luôn lặng lẽ nhưng ấm áp. Có mẹ, bàn tay gầy, mùi tóc thoảng mùi khói bếp, dáng nhỏ nhoi nhưng vững chãi lạ kỳ. Tuổi thơ tôi đi qua trong tiếng chim gọi sáng, trong giấc ngủ trưa trên chiếc võng mắc giữa hai cột hiên, trong những cơn mưa mùa hạ rơi lộp bộp trên mái ngói, ngỡ như thế giới chỉ có chừng ấy là đủ đầy.

Lúc ấy, tôi không biết rằng mình đang sống trong những ngày bình yên nhất.

Chúng ta thường lớn lên bằng khao khát được rời đi. Muốn vượt ra khỏi cái khuôn nhỏ bé của quê nhà, của những điều cũ kỹ, để chạm vào một thế giới khác – lớn hơn, sáng hơn, tự do hơn. Tôi cũng vậy. Tôi đã đi, đã rời xa căn nhà ấy, nghĩ rằng phía trước là một điều gì đó rực rỡ.

Nhưng rồi giữa những con phố đông người, giữa những ngày tất bật sống, bỗng dưng có những khoảnh khắc chùng lại. Một cơn mưa rơi qua cửa kính. Một bữa cơm ăn vội. Một đêm dài không ngủ. Tất cả như những lời nhắc âm thầm: ta đã đi quá xa khỏi nơi bắt đầu.

Trưởng thành, hóa ra không phải là vươn cao đến đâu, mà là biết mình đánh mất những gì. Và thường thì, điều ta đánh mất không phải là vật chất – mà là cảm giác. Cảm giác có người chờ cơm. Có tiếng gọi: về chưa con vang lên từ cuối ngõ. Có một mái hiên đủ rộng để che mưa, và một căn bếp đủ ấm để lòng thôi lạnh.

Có lúc tôi tự hỏi: Điều gì làm nên một mái nhà? Có phải là tường vách? Là ngói lợp? Hay là những bàn tay đã lặng lẽ giữ lửa suốt cả một đời?

Giờ đây, mỗi khi nghe câu hát: "Có căn nhà nằm nghe nắng mưa...", tôi không nghe bằng tai, mà bằng trái tim. Vì tôi biết, có những thứ không còn nhìn thấy được bằng mắt nữa - mà phải cảm bằng tấm lòng.

Căn nhà ấy vẫn nằm đó, giữa bao mùa mưa nắng. Như mẹ, như cha. Như một miền yên tĩnh không lời, chỉ cần ta ngoảnh lại – là có thể thấy mình của ngày xưa.

Và khi hiểu được điều đó, ta mới thực sự trưởng thành.

Trần Văn Hiếu

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời