Đánh thức sự dịu dàng bên trong
Giữa những tất bật và áp lực của cuộc sống, đôi khi chúng ta quên mất rằng trong mình vẫn có một phần dịu dàng, nữ tính và bình yên.
Khoảnh khắc ấy có thể được đánh thức bởi một vòng tay ôm chặt từ người ta yêu thương, từ lời cảm ơn hồn nhiên của người ta gặp… Từ những niềm vui bé nhỏ, ta nhận ra: hạnh phúc không ở đâu xa, mà ở chính sự lắng lại để sống thật với cảm xúc, để yêu thương và được yêu thương giữa cuộc đời nhiều sóng gió.
Khi chuyển sang căn nhà mới, tôi đã nhắm cái gầm cầu thang tầng một để dành làm góc riêng cho con trai ba tuổi. Thấy tôi loay hoay đo đạc, ngắm nghía mãi góc ấy trong khi còn bao nhiêu việc khác cần làm, chồng tôi thắc mắc nhà rộng thênh thang mà sao em cứ chăm chăm chỗ đó làm gì. Cái góc ấy, anh định để đồ linh tinh. Tôi lắc đầu nguầy nguậy không chịu, nói chỗ đó em sẽ làm góc chơi của con. Khi chiếc kệ của con chuyển về, hai mẹ con hì hục cùng nhau lắp ghép. Con lon ton bên cạnh phụ mẹ mấy việc vặt. Con hỏi mẹ đây là cái gì, mẹ đáp đây là cái kệ để đồ, con hỏi tiếp kệ này của ai hả mẹ, mẹ nói kệ này của Bơ đấy. Cuộc đối đáp của hai mẹ con tưởng bình thường như hàng trăm cuộc nói chuyện mỗi ngày vậy mà sau câu trả lời ấy của mẹ, con nhảy cẫng lên sung sướng. Con hớn hở xác nhận lại đây là kệ của Bơ, không phải của ba, không phải của mẹ. Tôi mỉm cười nhận ra ừ nhỉ, con đang ở cái tuổi thích sở hữu riêng mình. Niềm vui của con chỉ đơn giản là có một món đồ trông giống của ba mẹ nhưng là của riêng mình.
Khi chiếc kệ hoàn thành và được tôi chuyển vào vị trí của nó, con trai tôi vội vàng tự lấy sách và đồ chơi xếp gọn gàng lên kệ mà không cần mẹ hướng dẫn. Xong cái kệ, tôi đặt tiếp chiếc bàn lego, giỏ quần áo và giỏ đồ chơi của con vào gọn gàng. Dần dần, góc riêng của con hiện ra giữa căn nhà còn ngổn ngang những thùng đồ chưa được thu dọn và sắp xếp. Tôi nói với con đây là phòng của con nhé, con phải giữ phòng mình gọn gàng nhé. Con mải mê xếp lego trong góc nhỏ, tôi lại tiếp tục với những thùng đồ khác. Vậy mà, khi tôi đang lom khom dọn dẹp, con lao ra khỏi chỗ chơi chạy tới ôm chầm lấy mẹ và nói: “Con cảm ơn mẹ đã làm phòng cho Bơ”. Tôi ngơ ngác rồi mỉm cười nhìn lên chồng tôi cũng đang hướng mắt về phía hai mẹ con. Trong giây phút ấy, tôi thoáng ngỡ ngàng, xúc động không nói nên lời.
Cả đêm, tôi thao thức mất ngủ chẳng phải vì lạ nhà mà vì hình ảnh con chạy lại ôm tôi và nói lời cảm ơn cứ chạy đi chạy lại hoài trong đầu. Hạnh phúc vì con đến mất ngủ hoá ra là cảm giác này. Tôi đã từng mất ngủ nhiều đêm bởi sự vận động không ngừng của những dòng chảy suy nghĩ về cuộc sống quanh mình, bởi văng vẳng tiếng nói phán xét, xỉ vả bên trong khi tôi chưa đạt được thành tựu gì trong sự nghiệp nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc vì mất ngủ như lúc này. Tôi chợt nhận ra mình đã thay đổi biết bao nhiêu kể từ khi con đến bên mình. Tôi nghĩ về tôi ngày nhỏ, về tôi suốt hành trình lớn lên, về tôi khi va vấp với cuộc đời và về tôi của hiện tại.
Nếu chọn một từ để miêu tả sự khác nhau rõ rệt nhất của tôi hiện tại so với tôi đã từng, “dịu dàng” là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi khi ấy. Dù tôi hiện tại không hẳn là một người mẹ, người vợ dịu dàng, mềm mỏng như nước với chồng con nhưng chắc chắn, tôi của trước đây chưa từng có sự dịu dàng, nữ tính của hiện tại. Tôi chợt nghĩ là do tôi thay đổi hay tôi chỉ vô tình đánh thức được sự dịu dàng bên trong mình?
Sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, tôi từ nhỏ đã luôn là đứa trẻ hiểu chuyện không muốn bố mẹ có thêm một mối phiền lòng. Tôi luôn cố nắn mình cho vừa với cái khuôn chật hẹp của một đứa con ngoan, một học sinh gương mẫu, một niềm tự hào của gia đình và thầy cô. Lời mẹ thủ thỉ tâm sự về nỗi vất vả của đời mẹ đi theo tôi suốt chiều dài ký ức. Nó vô tình trở thành động lực và áp lực ép tôi vào cái khuôn cứng nhắc. Tôi dần lớn lên với bộ tính cách nam tính thường thấy ở những người con gái xuất thân nghèo khó như trong phim: nguyên tắc, mạnh mẽ và có phần gia trưởng. Tôi từng không thích đẻ con gái đầu lòng bởi tôi không muốn con gái lớn lên với gánh nặng “chị cả” trên vai. Tôi hiểu sự mệt mỏi khi phải sống trong sự kỳ vọng của người khác và không muốn con gái mình cũng phải trải qua cảm giác ấy. Nếu con gái sinh ra trong sự yêu thương, bảo vệ, chiều chuộng của anh trai và ba mẹ chắc sẽ an nhiên hơn nhiều.
Từ một người có cá tính mạnh mẽ, năng động, thích bay nhảy, sau khi có con, tôi đã quyết định lùi lại bước chân mình, tôi mạnh dạn tin tưởng bờ vai của chồng để trở thành một người phụ nữ của gia đình. Từng có những khoảng thời gian tôi mất ngủ triền miên vì trăn trở con đường sự nghiệp của bản thân, đến nay tôi thừa nhận một điều mà ai cũng bảo nhau trong mỗi cuộc tâm tình rằng mọi lựa chọn đều có tính tương đối và được mất riêng của nó. Sự dịu dàng bên trong tôi được đánh thức khi tôi hoàn toàn hài lòng và an trú với hiện tại. Tôi nhận ra khi lòng chất chứa đầy ắp kỳ vọng và mong muốn, ta sẽ luôn có cảm giác bất an, lo sợ được mất. Nó khiến sự nổi giận luôn ngự trị và sẵn sàng bùng lên nếu mọi chuyện không đạt được như ý. Chính sự nóng giận đã cuốn ta đi, biến ta ngày một tiến gần hơn phiên bản xa lạ với bản ngã của mình. Vì vậy, sau mỗi lần nóng giận mất kiểm soát, tôi thường cần thời gian để lắng lại và đối thoại với cảm xúc bên trong mình. Điều gì đang khiến tôi lo sợ hay bất an? Điều đó có thực sự quan trọng với cuộc sống của tôi?
Và khi tôi nhận ra mình không cần phải tranh đấu với bên ngoài, tôi có thời gian quan sát bản thân, sống lắng về bên trong và hiểu mình nhiều hơn. Tôi không còn lo sợ tôi sẽ phải chạy để trở thành một ai đó trong mắt người ngoài. Tôi không cần phải trở thành một nữ doanh nhân nổi tiếng, thành đạt, giàu có thì mới hạnh phúc. Tôi cũng không cần phải ở biệt thự, đi xe hơi, ăn nhà hàng, mặc đồ hiệu thì mới hạnh phúc. Tôi càng không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, giỏi giang, kiên cường trước chồng và con trai thì mới hạnh phúc. Có người nói rằng phụ nữ không có sự nghiệp riêng thì sẽ mất đi sự tự tin trong giao tiếp, mất đi tiếng nói với người ngoài và gia đình, mất đi sự chủ động trong cuộc sống. Tôi của hiện tại lại cho rằng mọi thứ ấy đều không còn quan trọng với tôi. Không còn phấn đấu, chạy theo danh vọng, không bị cuốn vào bánh xe tiền bạc không có nghĩa là tôi không còn tích luỹ sự tự tin, kiến thức, tài chính và những kỹ năng cần thiết cho riêng mình khi những chuyện không may có thể sẽ xảy đến trong tương lai.
Quan trọng hơn hết, tôi đang hạnh phúc khi được sống với phiên bản dịu dàng đã ngủ quên bên trong mình suốt mấy chục năm qua, sự dịu dàng tự nó khuếch tán tình yêu của tôi tới những người thân xung quanh và từ đó, tôi nhận ra mình đang được tận hưởng sự an bình quý giá trong tâm.
Đan Ngọc