Đề án giảm thiểu ùn tắc giao thông trên địa bàn thành phố Hà Nội | Hà Nội tin mỗi chiều
Hà Nội cần xác định rõ, ùn tắc giao thông đô thị là một vấn đề vô cùng nan giải, đòi hỏi phải thực hiện nhiều biện pháp đa dạng, tiêu tốn rất nhiều công sức, tiền bạc và cả thời gian.
Nếu bạn sống ở Hà Nội, chắc hẳn đã quen với cảnh mỗi sáng chen nhau từng mét đường để đi làm, hay những buổi chiều mà quãng đường 5 cây số có thể mất cả tiếng đồng hồ. Có lẽ hiếm nơi nào mà chuyện di chuyển lại tốn nhiều thời gian và năng lượng đến thế. Một nhóm nghiên cứu vừa cảnh báo: nếu không hành động ngay, Thủ đô có thể phải đối mặt với “thảm họa giao thông” trong tương lai không xa.
Theo khảo sát, Hà Nội hiện có hơn 9,2 triệu phương tiện cơ giới, trong đó gần 7 triệu xe máy, hơn 1 triệu ô tô. Mỗi năm, lượng xe tăng 4 - 5%, trong khi hạ tầng chỉ mở rộng chưa tới nửa phần trăm. Tỷ lệ đất dành cho giao thông mới đạt hơn 12%, chỉ bằng một nửa so với tiêu chuẩn. Bãi đỗ xe gần như không đủ, còn vận tải công cộng mới phục vụ chưa tới 20% nhu cầu đi lại. Với bức tranh ấy, việc tắc đường giờ đã thành một phần của nhịp sống đô thị.
Thành phố dự kiến chi khoảng 53 tỷ USD trong 10 năm tới để cải thiện tình hình - một con số rất lớn. Nhưng dù tiền nhiều đến đâu, nếu cách làm vẫn cũ thì kết quả cũng không khác. Giao thông không chỉ là chuyện xây thêm đường, mà là câu chuyện về tổ chức, thói quen và cả văn hóa.
Có thể kể đến Jakarta - thủ đô Indonesia. Cách đây hơn mười năm, thành phố này cũng từng rơi vào cảnh tương tự: xe máy ngập tràn, ô tô cá nhân tăng vọt, người dân kẹt hàng giờ trên đường. Nhưng họ đã quyết tâm thay đổi, bằng việc mở metro, phát triển buýt nhanh BRT, tăng phí đỗ xe và cấm xe máy vào khu trung tâm, Jakarta dần lấy lại hơi thở. Sau gần một thập kỷ, thành phố vẫn đông, nhưng không còn “ngộp” như trước.
Câu chuyện ấy cho thấy, không có phép màu nào trong giao thông đô thị mà chỉ có tầm nhìn và sự kiên trì mới dần thay đổi được bức tranh giao thông ở các thành phố lớn. Hà Nội của chúng ta hoàn toàn có thể nghiên cứu theo hướng phát triển của Jakarta. Và quan trọng hơn, thay đổi không phải lúc nào cũng bắt đầu từ những công trình lớn, mà có khi từ những điều rất nhỏ: vỉa hè được trả lại để người đi bộ cảm thấy an toàn, bãi đỗ xe được tính đúng chỗ, hay việc mỗi người đi đúng làn đường của mình, nghiêm chỉnh chấp hành luật giao thông… những thay đổi nhỏ nhưng sẽ có tác động lớn cho bài toán khó này.
Đề án lần này cũng đề cập đến việc điều chỉnh giờ học, giờ làm để giãn mật độ giao thông. Nhiều ý kiến trái chiều đưa ra về vấn đề này theo hướng không mấy tích cực, nhưng nếu làm tốt thì lượng xe vào giờ cao điểm có thể giảm tới 30 - 50%. Một giải pháp không tốn kém, chỉ cần đồng thuận và kỷ luật.
Thực ra, nhiều người không thích dùng chữ “thảm họa” để nói về giao thông Hà Nội. Vì nói như thế là thừa nhận chúng ta bất lực, trong khi vẫn còn rất nhiều điều có thể làm và rất nhiều người đang nỗ lực mỗi ngày để thành phố này tốt hơn. Giao thông của Hà Nội hôm nay đúng là căng, là chật, nhưng nó chưa đến mức tuyệt vọng. Vấn đề chỉ là ta có dám thay đổi nhịp sống, dám đi khác đi một chút, để cả thành phố cùng di chuyển dễ thở hơn hay không. Gần đây, Hà Nội đã lắp camera AI ở trên nhiều tuyến phố, cảnh sát giao thông ít hiện diện để chúng ta tự vấn: trách nhiệm của công dân khi tham gia giao thông là gì?
Tóm lại, Hà Nội có thể không cần thêm những lời cảnh báo về hiện trạng giao thông mà cần nhiều hơn những hành động cụ thể, từ chính quyền đến mỗi người dân. Bởi khi giải được bài toán giao thông, cũng là lúc Hà Nội tìm lại được nhịp sống cân bằng, nơi con người không bị kẹt lại giữa chính sự phát triển của mình.
 













