Đi tìm những mùa lau
Có những mùa hoa không chỉ nở ngoài bãi sông, mà còn nở trong lòng người. Mỗi độ tháng mười về, giữa làn gió heo may khẽ chạm, có người lại thấy mình mải miết đi tìm những mùa lau năm cũ.
Những ngày đất trời tràn ngập sắc thu, nhìn những luống cải bắt đầu hé nụ vàng ươm, bầu trời khoác màu xanh xám mênh mang, tôi mới hay - hóa ra mùa thu đã đi được nửa chặng đường. Nỗi nhớ chợt nhập nhoà, kéo tôi trở về với một tuổi thơ nghèo mà ấm áp. Tôi thấy mình, trong dáng hình nhỏ dại năm nào, chạy theo anh Hai ra triền sông quê, nơi những bông lau trắng xoá đang thì nở rộ.
Ngày ấy, quê tôi còn nghèo lắm. Khắp nơi là ruộng nương, bờ bãi, cây cối um tùm. Anh Hai chỉ tay xa xa: “Út nhìn kìa, mùa lau tới rồi đó”. Và thế là hai anh em lại ríu rít chạy ra bờ sông, hái những bông lau về chơi.
Tôi vẫn nhớ, đó là những ngày gió heo may chạm ngõ, mang theo hơi lạnh đầu mùa. Lau mọc cao vút, thân mảnh khảnh, đính trên đầu là những bông hoa nhỏ xíu, trắng ngà. Chúng không vươn lên trời, mà rủ xuống dịu dàng, đung đưa mỗi khi gió thoảng qua. Sự mềm mại ấy như có phép nhiệm màu, cuốn lũ trẻ quê chúng tôi vào một thế giới riêng - nơi niềm vui giản dị nở bung cùng cỏ dại.
Thuở ấy, chưa có internet, chưa có trò chơi điện tử. Những đứa trẻ như tôi tìm thấy niềm vui nơi đồng cỏ, triền sông. Chúng tôi chơi “trận giả”, lấy cờ lau làm gậy, chia thành hai phe, tiếng cười rộn ràng lan khắp cả một vùng quê.
Tôi vẫn tin hoa lau có mùi hương - thứ hương rất khẽ, mà chỉ ai thật lòng thương nhớ mới nhận ra. Mỗi lần luồn lách vào bụi rậm để hái lau, tôi lại nhận ra mùi hương ấy - hương của nước sông, của sương sớm, của đất trời và quê hương yêu dấu. Có những chiều nằm trên vệ cỏ, tay vẫn cầm bông lau, mắt ngước nhìn trời qua làn hoa mảnh mai sương khói, tôi nghe hương lau như vỗ về, ru mình vào giấc mộng trong trẻo.
Những ngày sau đó, tôi cùng mẹ lại tất bật cắt lau về làm gối. Trưa vàng rực rỡ, hai mẹ con ngồi bên hiên, cần mẫn tách từng bông lau nhỏ xíu cho vào mẹt. Từng sợi lau tích lại thành chiếc gối mềm. Mẹ nhường chiếc gối đầu tiên cho tôi. Chiếc gối ấy theo tôi suốt những năm dài, mang theo hơi ấm tình mẹ và mùi hương của mùa lau cũ.
Đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi khi heo may trở lại, chỉ cần nhắm mắt thôi, tôi lại thấy mình nơi triền sông xưa. Lại thấy bông lau trắng nở rộ trong gió, thấy tuổi thơ mình bé lại, trong veo. Tôi đi tìm mùa lau, hóa ra là đi tìm lại một phần ký ức, nơi cất giữ những yêu thương dịu dàng nhất đời mình.
Mai Hoàng














