Đi về nơi có ánh sáng
Người ta vẫn nói mãi về bình minh trong suốt mơ màng hay hoàng hôn vàng ươm đắt giá, bởi thứ ánh sáng trường tồn đó luôn mang trong mình một màu hạnh phúc rất riêng.
Người ta yêu bình minh hay hoàng hôn, không phải chỉ bởi nó đẹp mà bởi vì ta tìm được ánh sáng mong ước của chính mình.
Có đôi khi, bất chợt trong khoảnh khắc nào đó ta nhận thấy bản thân đã đi sai nhiều con đường. Nhưng ở thời điểm ấy lại là những con đường ta muốn đi. Sau cùng vẫn để lại cho bản thân những trải nghiệm đáng giá. Những bài học thực tế mà phải trải qua nó ta mới chợt ngộ ra để trưởng thành, để cho ta tìm được một con đường đúng nhất.
Và người ta cũng nói: "Trên đời có hai việc không được bỏ lỡ. Một là người thương mình thật sự, hai là chuyến tàu cuối cùng trở về nhà".
Nhà chính là nơi có ánh sáng. Trong hành trình của con tàu đang mải miết rẽ nước giữa lòng đại dương mênh mông, tôi thấy nó chạy về nơi có ánh sáng!
Ánh sáng ở bất cứ nơi đâu, trong bất cứ thời điểm nào, nó luôn tự biết cách dạo lên vũ điệu của riêng mình. Và làm cho cảnh vật tựa như mơ, như chìm vào thế giới của nó. Mà miên man hoà nhập, miên man rải mình… cho đến khi cùng một nhịp đập, lẫn vào nhau, thăng hoa, mê mẩn.
Hoàng hôn ở đâu cũng đẹp, nhưng hoàng hôn trong lòng biển là tuyệt sắc nhân gian. Bởi cái sắc vàng mĩ miều của nắng hoàng hôn kết chân trời với biển cả vào làm một. Chỉ có ở trên biển bao la, ta mới nhìn thấy chân trời trong đáy mắt.
Chỉ có trên mặt nước, ánh hoàng hôn mới được chạy dài để lóng lánh lên.
Con tàu mới an yên chạy về nơi chân trời như về bến đợi.
Sự chờ đợi nào cũng mang màu ánh sáng.
Trong 999 bức thư gửi cho bản thân mình, tôi luôn nhớ mãi bức thứ hai:
"Đời người, luôn có những ấm áp không hẹn mà tới. Những hy vọng không ngừng được ấp ủ. Cho dù con đường phía trước có thế nào thì chỉ cần bước đi, ta vẫn tiến gần tới hạnh phúc hơn so với việc chỉ đứng yên tại chỗ".
Cho nên không có hành trình nào là vô ích và thừa thãi khi bản thân xác định được đúng hướng đi của mình. Chỉ cần đi đúng hướng, cuối con đường là ánh sáng lung linh. Và đi đúng hướng, tức là hướng đi ấy khiến cho bản thân đam mê và vui vẻ. Là hướng đi mà bản thân không phải gắng gượng, không phải u sầu. Bởi, hạnh phúc vốn không phải đích đến, hạnh phúc là hành trình mình đang đi.
Ánh sáng của hạnh phúc rất kỳ diệu, nó tự biết cách khoác lên mình màu của nó. Thứ màu sắc phù hợp nhất với ai đã chạm được vào hạnh phúc của chính mình. Ví như sự chờ đợi của những người yêu nhau mang màu đỏ, khi tìm được nhau, hạnh phúc phát ra màu đỏ.
Sự chờ đợi thuỷ chung của người vợ đợi chồng mình là màu tím. Khi thấy nhau, ánh sáng của họ đầy sắc tím.
Hay sự chờ đợi của tôi là màu vàng, màu vàng mơ màng của hy vọng. Thì tôi thấy ngay ánh hoàng hôn vương đầy trên sóng biển. Chỉ là thiếu một con tàu trong lòng biển của riêng tôi.
Lam Trang