Đông về trong nỗi nhớ mùa thu
Trong một buổi chiều muộn, giữa những đợt gió lạnh đầu mùa đang khe khẽ tìm về, có người ngồi đón mùa đông nhưng lại bắt đầu từ… nỗi nhớ mùa thu.
Có những ngày, người ta bỗng thấy lòng mình mềm đi trước một sắc nắng mong manh, trước tiếng gió rất khẽ hay chỉ đơn giản là trước một mùi hương vừa quen vừa lạ - như thể ký ức của mùa thu vẫn đang tìm cách níu mình lại. Và chính trong một buổi chiều muộn, giữa những đợt gió lạnh đầu mùa đang khe khẽ tìm về, có người ngồi đón mùa đông nhưng lại bắt đầu từ… nỗi nhớ mùa thu.
Sau những ngày thảng thốt bởi những cơn giông bất chợt, từng đốm nắng vàng lại rung rinh trở lại trên tán cây, trên mái nhà. Bãi biển chiều nay cũng đắm đuối ráng chiều mỏng manh, hanh hao đến độ chỉ cần một cơn gió cũng đủ gọi mùa đông về.
Đông đến rất khẽ, như hơi thở của người phụ nữ khi nỗi buồn đã ngưng: không dồn dập, không gọi mời, chỉ là một nhịp lắng rất nhẹ, như thể mùa đông muốn lắng nghe và thấu cảm mọi điều trong tâm hồn con người.
Người ta vẫn quen gọi đông bằng những ngôn từ lạnh lẽo, vẫn hay ví nó như bản violon buồn không mang theo hơi ấm. Nhưng với riêng tôi, đông chưa bao giờ là một mùa đơn sắc. Đông là mùa cải nở vàng, mùa dã quỳ chói chang. Là những sắc hoa rực rỡ đủ để người ta quên đi cái lạnh đang chạm khẽ vào da thịt. Và đôi khi, giữa cuộc luân phiên xuân - hạ - thu - đông, ta giật mình nhận ra còn một thứ tình yêu từ mùa trước vẫn âm thầm níu giữ mình lại. Một chút trời xanh, một chút mây trắng, một buổi sáng nắng nghiêng mình đón giọt sương tan… để rồi lòng ta hoài thu thêm một chút.
Và trong muôn vàn ký ức ấy, tôi nhớ về một loài hoa dại nhỏ bé, giản đơn, sống tự do trên mọi cánh đồng: hoa xuyến chi - thứ hoa mong manh đến nỗi người ta thường chẳng buồn để ý. Có đôi lúc, xuyến chi gây chú ý bằng cách mắc vào chiếc áo ai đó những chùm gai li ti, khiến người ta khó chịu và tìm cách né tránh. Nhưng đâu phải ai cũng hiểu: đằng sau sự thô ráp nhỏ nhoi kia lại là một cuộc sống thật rực rỡ.
Xuyến chi không đơn sắc. Dù đứng bên bờ sông, giữa bãi cỏ, hay nép mình nơi triền đồi vắng hoe… nó vẫn bình thản mà sống: tự mình vi vu, tự mình ngơ ngẩn tựa như đang gửi gắm một lời hẹn ước với nhân gian: hãy sống một đời an yên, nhẹ nhàng và hạnh phúc.
Không cần đẹp, không cần mĩ miều, chẳng chen mình giữa những sắc hoa kiêu sa… xuyến chi chỉ cần một nơi đủ lặng, đủ tĩnh để vươn mình. Cánh hoa mỏng manh nhưng không hề yếu đuối; nó vẫn bay giữa trời thu không chút run rẩy. Một loài hoa dại nhỏ bé nhưng kiêu hãnh, như lời nhắn nhủ mạnh mẽ gửi đến tôi: hãy cứ sống hiền hòa mà bền bỉ, dù cuộc đời có nhiều cơn gió ngược.
Những mùa xuyến chi, tôi lại bắt gặp những cánh hoa nhỏ nhẹ căng mình bay giữa nền trời xanh đầy gió. Như những ước mơ bé bỏng đang reo vui trong một góc tâm hồn - nơi bình yên đã kịp trở về. Và khi xuân hạ thu rồi đông cứ luân chuyển mãi, có một nỗi nhớ âm thầm nào đó cũng ấm dần lên trong giá lạnh.
Có lẽ trong mỗi chúng ta đều có một “bông xuyến chi” cho riêng mình - giản dị, bền bỉ và âm thầm nâng đỡ những ngày đông lạnh và điều quan trọng là ta có đủ chậm rãi để nhận ra vẻ đẹp bình yên ấy hay không.
Lam Trang














