Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm

Mỗi độ thu về, Hà Nội lại trở nên dịu dàng và lãng mạn hơn trong hương hoa sữa ngan ngát. Hương hoa ấy đã đi vào thơ ca, âm nhạc, và cả ký ức của những người con xa xứ.

Có những điều khi đi xa rồi người ta mới thấy nhớ da diết. Với tôi, Hà Nội là tiếng rao đêm văng vẳng xa xa, là ly cà phê trứng sóng sánh trong gió đầu mùa se lạnh, là hoa sữa ngọt ngào vẫn lặng lẽ tỏa hương nơi đầu phố đêm đêm…

Hoa sữa nở khi tiết trời chớm lạnh, khi những chiếc lá bàng bắt đầu ngả màu, khi phố phường khoác lên mình chiếc áo vàng hanh hao. Hoa không rực rỡ, chẳng khoe sắc, chỉ khiêm nhường trong những chùm nhỏ li ti, nhưng sức sống của hoa lại nằm trong hương thơm. Một thứ hương rất riêng, rất đặc trưng của Hà Nội. Nó ngọt đến nồng nàn, đôi khi gắt gỏng, khiến người mới đến có phần khó chịu, nhưng với những người đã gắn bó lâu năm, đó là mùi hương của ký ức, của thương nhớ, của những mùa thu Hà Nội chẳng thể mờ phai.

Tôi thường nhớ về một sáng cuối thu, trời hơi bảng lảng sương, từng cơn gió khẽ lùa qua kẽ áo. Tôi ngồi trong một quán cà phê nhỏ, bên khung cửa sổ phủ mờ sương sớm. Trước mặt là cốc cà phê trứng óng ả, béo ngậy, thơm phức. Tôi chầm chậm nâng tách cà phê lên, nhấp một ngụm, vị ngọt ngào tan dần nơi đầu lưỡi. Rồi hít một hơi thật sâu, hương hoa sữa ngoài phố ùa vào, hòa cùng vị cà phê, trong tiết trời hơi se lạnh. Cái cảm giác ấy đặc biệt đến mức chỉ cần trải qua một lần thôi, tôi đã mang theo suốt cuộc đời. Bởi đó không chỉ là một trải nghiệm, mà là sự giao thoa của đất trời, của con người và kỷ niệm.

Hoa sữa làm Hà Nội trở nên thi vị hơn. Có thể ai đó than phiền hương hoa quá nồng, nhưng với tôi, nếu một mùa thu nào bỗng thiếu đi mùi hoa ấy, chắc hẳn lòng tôi sẽ trống trải biết bao. Hoa sữa gắn với những buổi hò hẹn của đôi lứa, gắn với bước chân người sinh viên trở về ký túc xá trong đêm khuya muộn, gắn với nỗi nhớ của những người con xa quê như tôi mỗi khi nghĩ về Hà Nội. Nó len lỏi vào từng câu thơ, từng bài hát, để rồi trở thành một phần hồn cốt của Thủ đô.

Đêm xuống, khi phố đã vắng, ánh đèn vàng hắt bóng dài trên vỉa hè, hương hoa sữa lại càng nồng nàn hơn. Người ta đi qua một cung đường, bất giác dừng lại, hít thật sâu để giữ cho mình chút dư hương ấy. Như thể chỉ cần có hoa sữa, thu Hà Nội đã đủ để người ta thương nhớ, đủ để níu bước chân kẻ xa xôi.

Với tôi, hoa sữa là tiếng gọi của ký ức, là chứng nhân của thời gian, là dấu ấn không thể trộn lẫn của Hà Nội. Nơi đó, trong một đêm thu nồng nàn hoa sữa của ngày xa xưa, tôi và người ấy trao nhau nụ hôn đầu tiên, một vòng tay ôm chặt, để khi xa rồi, hoa sữa vẫn còn cất giữ giùm tôi những hẹn ước trăm năm…Để sau này, khi gió heo may gọi mùa đến, hương hoa sữa vẫn nồng nàn trở về trong mỗi giấc tôi mơ…

Với tôi, có lẽ chỉ ở nơi đây, trong một sáng se lạnh, ngồi bên cốc cà phê trứng nóng hổi, để mặc cho hương hoa sữa thấm vào từng hơi thở, tôi mới thấy hết được: Hà Nội đẹp và ngọt ngào đến nhường nào.

Văn Hiếu

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời