Lộc cộc vòng quay xe đạp
Khi đêm đã dần chìm sâu vào bóng tối, có người nghe được cả tiếng khẽ khàng của chiếc lá vừa chạm đất ngoài hiên. Tiếng lộc cộc từ chiếc xe đạp đi ngang qua phố mang cô lang thang về miền ký ức.
Tôi nhớ mãi lần được ngồi trên chiếc xe đạp Thống Nhất để ông nội chở đi chơi. Cô bé ba tuổi đung đưa bím tóc, thích chí cười vang suốt cả đoạn đường đá sỏi dằn xóc. Nội vừa đạp xe lộc cộc vừa nói cho cháu gái nghe biển là gì. Tôi nghe đến say sưa rồi phấn khích vỗ tay mà quên mất giữ bàn chân ngay ngắn trên miếng gác xe đạp. Bánh xe không có mắt mang theo từng chiếc căm xe đạp quay tròn nghiến vào gót chân cô bé. Mảng da ở gót chân tróc ra, nước mắt cô bé tuôn rơi. Ông nội vừa xót cháu vừa lúng túng không biết làm gì. Lục tung túi chẳng có chiếc kẹo nào để dỗ cháu nín khóc, ông nội vừa gãi đầu vừa bảo: Nín đi nội cho ăn bánh mì!. Tôi vừa khóc vừa cười vì nghe ông bị bà nội trách: Ông hết món để dỗ cháu rồi hả? Thật ra, tôi cũng thích nên đã nín ngay khi nhìn thấy nội đưa cho một ổ bánh mì không.
Tôi nhớ tiếng lộc cộc xen tiếng kèn bíp bíp của ông ngoại khi đi bán bánh mì về. Tôi và dì út sẽ ùa ra đón lấy chiếc xe. Bọn chúng tôi tham lam chui đầu vào chiếc giỏ trạc ở sau đuôi xe, lục tung tấm vải bố lên để tìm xem ngoại còn sót lại mẩu bánh mì nào không. Chỉ cần sót lại một mẩu bánh nhỏ thôi là đã đủ cho chúng tôi chia nhau quệt kỹ vệt mỡ còn đọng lại trên khay xíu mại. Có những hôm ngoại về trễ vì bán không hết hàng, khay xíu mại vẫn còn nhiều viên thịt, chiếc vải bố lùm lùm che những ổ bánh mì nhấp nhô. Đó là những hôm chúng tôi reo mừng khi có được buổi đại tiệc mà đâu hay ánh mắt đượm lo âu của ông bà.
Không chỉ xe của ông có tiếng lộc cộc thân thương mà xe của ba cũng phát ra âm thanh đặc trưng riêng. Những đêm trời mát, tôi được ngồi sau chiếc xe đạp sườn ngang của ba. Đôi bàn tay bé xíu cố gắng vòng lên vẫn chẳng thể ôm trọn eo ba. Ba đạp xe lộc cộc trên con đường đất đỏ chở tôi vào lớp học bổ túc ban đêm mà ba đang là thầy giáo. Tôi ngồi dưới chiếc bàn gỗ ngả màu nâu cũ kỹ, nắn nót bút chì viết từng con chữ cùng với các cô bác còn lớn tuổi hơn cả ba tôi. Đó là giai đoạn mẹ tôi đang mang thai em trai và nghén nặng. Ba đi dạy vẫn mang tôi theo để mẹ được nghỉ ngơi thêm chút.
Tôi nhớ có lần cùng mẹ ngồi sau xe, tiếng lộc cộc phát ra hoài không nghỉ. Tôi khóc lóc bảo ba chân con tê cứng cả rồi. Sau này tôi mới biết, hôm đó ba kiên trì đạp xe ba mươi cây số là để chở tôi đi chơi Thảo Cầm Viên. Tôi không thể nhớ hôm ấy đã chơi gì nhưng tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của ba thì theo tôi tới tận bây giờ.
Thêm nhiều năm qua đi, tôi rồi cũng cao hơn cái yên xe đạp. Ba mang về cho tôi một chiếc xe đạp mini. Ba đứng phía sau nắm vững yên xe cho tôi tập chạy từng vòng quay đầu tiên. Vững lòng tin có ba ngay cạnh, tôi mải miết đạp xe rồi ngỡ ngàng nhận ra ba đứng đằng xa nhìn tôi với ánh mắt tự hào từ lúc nào. Từng chút một, ba dần buông tay cho tôi học lớn. Hành trình lộc cộc tự đi học trên chiếc xe mini của cô bé tám tuổi cũng bắt đầu từ đấy.
Tiếng lộc cộc của những bánh xe đạp quay đã dần xa theo ký ức. Quá khứ cũng không thể nào trở lại. Vào một vài ngày mây đen vần vũ, tôi lần lượt phải học cách chào tạm biệt những người thân thương để người về với mây ngàn. Bánh xe cuộc đời vẫn quay đều quay. Tôi cũng đang tập buông tay để những đứa trẻ nhà tôi lộc cộc đạp những vòng quay non nớt trên đường trưởng thành.
Đinh Huyền Trang