Người thầy dẫn dắt, cưu mang tôi
Tôi vẫn nghĩ rằng nếu không có thầy, tôi cũng không biết cuộc đời mình sẽ trôi dạt về đâu. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rất rõ buổi chiều năm ấy - một buổi chiều đã thay đổi số phận tôi.
Có một người thầy đã cưu mang, nâng đỡ và dẫn dắt cả cuộc đời của một cậu sinh viên nghèo: từ những ngày lam lũ giữa rẫy nương nắng gắt đến hôm nay, khi cậu đã trở thành một giảng viên đại học. Đó là ân tình, là lòng nhân ái, là sự dìu dắt lặng thầm nhưng bền bỉ của một người thầy đúng nghĩa.
Có những cuộc gọi đến đúng vào khoảnh khắc ta tưởng như đang mệt mỏi nhất, chông chênh nhất. Chỉ một lời nhắn gửi, một sự tin tưởng, cũng đủ khiến cả cuộc đời rẽ sang một hướng khác… Tôi vẫn nghĩ rằng nếu không có thầy, tôi cũng không biết cuộc đời mình sẽ trôi dạt về đâu. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rất rõ buổi chiều năm ấy - một buổi chiều đã thay đổi số phận tôi.
Sau một ngày đi làm rẫy dưới cái nắng cháy gắt của Ninh Thuận, tôi trở về căn phòng trọ đơn sơ, mệt nhoài và đẫm mồ hôi. Chính lúc ấy, cuộc gọi từ Bình Định đến. Thầy báo rằng thầy muốn giữ tôi lại trường và dặn tôi thu xếp để ra nộp hồ sơ. Chỉ một câu báo tin thôi, nhưng đủ khiến tôi sững lại… Niềm vui, sự xúc động, nỗi lo lắng - tất cả hòa vào nhau trong một cảm giác nghẹn ngào khó tả.
Thời điểm đó, sau khi bảo vệ xong luận văn Thạc sĩ, tôi theo bạn vào vùng đất đầy nắng và gió này để làm rẫy, kiếm chút tiền trang trải trong lúc chờ kỳ thi tuyển dụng. Mỗi sáng sáu giờ, tôi cùng mọi người đi qua con đường đất gồ ghề phủ đầy bụi để vào rẫy: hôm thì nhổ mì, hôm lại chặt mía, phát cỏ, đào mương… Có ngày chỉ là đi men theo đường cày để nhặt từng viên đá còn sót lại trên luống đất. Nắng như thiêu đốt, mồ hôi chảy dài trên lưng và mặt. Đôi bàn tay vốn trắng trẻo của một cậu sinh viên trở nên chai sạm và rám nắng. Tôi đã nghĩ rằng những ngày lam lũ ấy sẽ còn dài… cho đến khi cuộc gọi của thầy đến và mở ra một cánh cửa mới.
Ngay ngày hôm sau, tôi vội vã khăn gói trở về Quy Nhơn - thành phố biển luôn đón tôi bằng nụ cười tươi của nắng vàng, ánh xanh trong của biển và hơi gió mát lành. Từ những ngày đầu, thầy đã tận tình hướng dẫn tôi hoàn thiện hồ sơ, nhắc tôi từng thủ tục nhỏ. Hai năm thử việc rồi tập sự, tôi luôn nhận được sự chỉ bảo, nâng đỡ của thầy. Khi đã trở thành giảng viên chính thức, thầy lại tiếp tục dẫn lối tôi làm nghiên cứu sinh. Gần mười năm, thầy đã đặt cho tôi những viên gạch đầu tiên để tôi có thể đứng vững trong nghề. Nghĩ lại, tôi chỉ thấy mình thật may mắn - và không biết phải dùng cách gì để đền đáp hết ân tình ấy.
Mang trong mình cốt cách của một ông đồ xứ Nghệ, lại từng trải qua chiến trường khốc liệt và cũng là thế hệ giảng viên đầu tiên của trường sau ngày hòa bình, thầy luôn giữ một sự uy nghiêm, thâm trầm nhưng cũng rất đời thường và tinh tế. Tôi được học thầy từ đại học, cao học, được thầy hướng dẫn luận văn, luận án… nhưng mỗi khi đứng trước thầy, tôi vẫn như một chú chim non đang tập bay quanh tổ. Thầy góp ý cho tôi thẳng thắn, rõ ràng. Tôi chưa từng cảm thấy tự ái - tôi chỉ sợ thầy buồn vì tôi chưa đủ chín chắn, chưa đủ vững vàng để bước tiếp con đường thầy đã tin tưởng trao lại.
Có những buổi sáng ngồi uống cà phê cùng thầy, trong dáng vẻ ung dung và chậm rãi, ánh mắt thầy vẫn ẩn chứa những nỗi niềm chưa bao giờ nói hết. Có khi thầy trầm ngâm nhìn vào khoảng không vô tận, còn tôi thì lặng lẽ hiểu rằng mình chưa đủ từng trải để đọc hết những suy tư ấy. Với tôi, thầy luôn như một người cha đáng kính. Và điều duy nhất tôi có thể làm - là cố gắng nhiều hơn mỗi ngày, để không phụ sự tin tưởng của thầy.
An Viên














