Nhớ chiếc đèn lồng ông sao
Ánh đèn ông sao năm nào không chỉ soi sáng tuổi thơ, mà còn gieo vào tâm hồn tôi bài học về sự sẻ chia, về niềm vui đến từ những điều giản dị.
Mỗi khi trăng thu tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa trời, có người lại bồi hồi nhớ về những mùa Trung thu cũ. Đó là những năm tháng khó khăn, khi cuộc sống còn chưa đủ đầy, nhưng niềm vui của trẻ thơ thì lại sáng rực như chính ngọn nến lung linh trong chiếc đèn ông sao tự tay cha mẹ làm cho con.
Ngày ấy, ở quê, lũ trẻ chúng tôi háo hức chờ đến rằm tháng Tám như đợi một món quà lớn lao nhất của năm. Chẳng có nhiều lựa chọn, cũng không có những thứ đồ chơi bắt mắt, hiện đại, niềm vui chỉ gói gọn trong mấy thanh tre vót nhẵn, tấm giấy bóng kính mua ngoài chợ huyện và bàn tay khéo léo của cha dán ghép thành hình ngôi sao năm cánh. Khi ngọn nến được thắp lên, ánh sáng vàng ấm áp chập chờn trong gió, chúng tôi nhìn mà như thấy cả bầu trời mơ ước.
Có khi, đèn chưa kịp rước đã tắt nến, chúng tôi lại phải hí hoáy thắp lại. Có khi, giấy mỏng quá, gió tạt làm cháy sém một góc, vậy mà những đứa trẻ ấy vẫn ôm chặt chiếc đèn như báu vật. Chúng tôi chân trần nối đuôi nhau đi dọc con đường làng, vừa đi vừa hát, tiếng trống ếch vang dội, tiếng cười giòn tan xua tan bóng tối. Đêm ấy, mâm cỗ chỉ có vài quả bưởi, quả na, mấy chiếc bánh nướng nhỏ xíu, nhưng niềm hạnh phúc thì ngập tràn. Trung thu không dư dả vật chất, nhưng lại đầy ắp tình thương, đủ để sưởi ấm tâm hồn trẻ thơ suốt một đời.
Rồi thời gian trôi đi, cuộc sống hôm nay đã đổi thay nhiều. Phố phường ngập ánh đèn điện rực rỡ, trẻ con có vô vàn đồ chơi: nào là đèn nhạc phát sáng, nào là đèn điện tử nhiều màu. Bánh Trung thu bày bán đầy khắp chợ, chẳng còn hiếm hoi như ngày xưa. Người lớn cũng bận rộn, chẳng còn ai ngồi kiên nhẫn vót tre, dán giấy làm đèn cho con. Tết Trung thu trở nên đủ đầy, rộn rã và hiện đại hơn bao giờ hết.
Thế nhưng, đôi khi giữa sự rực rỡ ấy, lòng tôi lại chùng xuống. Tôi nhớ cái ánh sáng mộc mạc từ ngọn nến nhỏ, nhớ cả mùi tre mới, mùi hồ dán, nhớ những bước chân lon ton đi rước đèn giữa con đường quê yên ả. Ánh đèn ông sao năm nào không chỉ soi sáng tuổi thơ, mà còn gieo vào tâm hồn tôi bài học về sự sẻ chia, về niềm vui đến từ những điều giản dị.
Nhớ về tuổi thơ, tôi càng thấm thía rằng: chính những khó khăn của ngày xưa đã dạy ta biết ơn cuộc sống hiện tại. Nếu không từng trải qua một thời thiếu thốn, làm sao ta cảm nhận hết được giá trị của sự đủ đầy hôm nay? Trung thu của hiện tại vẫn đẹp, vẫn rộn ràng, nhưng ý nghĩa lớn nhất vẫn là đoàn viên, là sự gắn kết yêu thương, là giữ cho tâm hồn ta một miền ký ức trong trẻo để không bị cuốn trôi giữa dòng đời hối hả.
Đêm nay, đứng giữa phố phường sáng rực, ngước nhìn trăng tròn, tôi chợt nghe trong tim mình vang lên tiếng hát tuổi thơ ngây ngô, trong trẻo mà da diết: “Tết Trung thu rước đèn đi chơi…” . Và tôi biết, dẫu đi xa đến đâu, dẫu cuộc sống có hiện đại thế nào, thì trong tôi vẫn luôn cháy sáng một ngọn lửa ký ức: ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn lồng ông sao - ánh sáng của tình yêu thương, của sự gắn bó gia đình và của một thời thơ ấu khốn khó nhưng nghĩa tình.
Trần Văn Hiếu