Cờ bay trăm ngọn cờ bay
Mỗi lần tháng Chín về, Hà Nội lại rợp đỏ sắc cờ hoa, gợi nhắc về mùa thu lịch sử, mùa thu của Tết Độc lập. Trong âm nhạc Trịnh Công Sơn, có một ca khúc vang lên như một lời nguyện ước hòa bình: “Cờ bay trăm ngọn cờ bay”.
Ngày bé, vào dịp nghỉ hè, chúng tôi thường rủ nhau đạp xe rất sớm lên Lăng Bác để xem các chiến sĩ Bộ Tư lệnh Cảnh vệ Lăng làm lễ thượng cờ. Đúng 6 giờ sáng, khi tiếng nhạc "Tiến bước dưới quân kỳ" vang lên, 37 chiến sĩ cảnh vệ mang theo Quân kỳ Quyết thắng cùng lá cờ Tổ quốc hàng ngũ chỉnh tề, bước đều tiến ra cột cờ. Chúng tôi cùng những người có mặt đứng nghiêm trang, rồi lá Quốc kỳ được kéo lên, tất cả, không ai bảo ai đều ngước lên nhìn lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay trước gió, đồng thanh hát theo bài Quốc ca đã thuộc làu từ những năm đầu tiên cắp sách tới trường. Một thời khắc cảm động làm nhịp tim như đập nhanh hơn.
Rồi những buổi chào cờ vào sáng thứ Hai hàng tuần theo chúng tôi suốt 12 năm học phổ thông. Tôi vẫn còn nhớ tiếng hô đĩnh đạc lúc chào cờ của cô Hiệu phó có thân hình nhỏ bé. Bình thường, giọng cô nhỏ nhẹ, thế mà khi chào cờ, cô hô to như một người chỉ huy đứng giữa hàng quân, khiến lũ học trò chúng tôi trở nên nghiêm túc, cả sân trường im bặt.
Thật xúc động khi xem trên truyền hình, đoàn thể thao của ta thi đấu ở nước ngoài, nhưng vẫn có đồng bào ta mang theo cờ Tổ quốc vượt hàng ngàn cây số đến cổ vũ động viên; rồi khi đội Việt Nam chiến thắng, hàng ngàn cổ động viên lại xuống đường ăn mừng chiến thắng, nhất định không quên mang theo cờ đỏ sao vàng.
Nhưng với tôi, xúc động và ấn tượng nhất, vẫn là khi thấy lá Quốc kỳ ở nơi địa đầu Tổ quốc. Đó là khi tôi được đến tham quan cột cờ Lũng Cú, nằm trên đỉnh núi Rồng. Hôm đó, Bộ đội biên phòng Lũng Cú tổ chức nghi lễ chào cờ. Tất cả những người có mặt chứng kiến buổi lễ đều xúc động. Một bác cựu chiến binh, ngực đeo đầy huy chương và kỷ niệm chương mặt trận Vị Xuyên đặt tay lên ngực trái, mắt nhìn lá Quốc kỳ kiêu hãnh tung bay trên bầu trời Tổ quốc, lẩm nhẩm hát lời bài hát Quốc ca. Rồi tất cả những người có mặt đều đồng thanh hát theo. Trên độ cao một nghìn năm trăm mét so với mặt nước biển, phóng tầm mắt ra bốn hướng núi non trùng điệp, xa xa là đường biên giới, chúng tôi cảm nhận Tổ quốc mình thật hùng vĩ và từng tất đất nơi đây bỗng hóa thiêng liêng.
Dịp lễ 2/9 năm ngoái, tôi được đến thăm đảo Cô Tô, hòn đảo xinh đẹp, có vị trí quan trọng về an ninh quốc phòng và kinh tế biển đảo ở vùng Đông Bắc của Tổ quốc. Từ xa xa khi tàu chúng tôi chưa cập bến, đã thấy lá cờ Tổ Quốc tung bay phấp phới giữa biển khơi. Tới đảo, chúng tôi tới tham quan quảng trường, đó là một quần thể rất đẹp, với tượng và nhà lưu niệm Bác Hồ.
Đặc biệt là cột cờ Cô Tô rất lớn, có chiều cao xấp xỉ với cột cờ tại Quảng trường Ba Đình. Công trình hiên ngang vững trãi trước sóng gió đại dương, vừa khẳng định chủ quyền biển đảo quốc gia, vừa thể hiện tình cảm, lòng biết ơn của người dân Cô Tô với Bác Hồ kính yêu, như muốn lưu giữ mãi hơi ấm của Người, trong lần Bác ra thăm và động viên quân dân trên đảo.
Cờ Tổ quốc là biểu tượng thiêng liêng của một quốc gia, thể hiện chủ quyền, nền độc lập và lòng tự hào dân tộc. Nhìn lại lịch sử đấu tranh hào hùng của cha ông ta, đã có bao nhiêu máu xương nhuộm đỏ lá cờ Tổ quốc, để niềm vui chiến thắng phấp phới bay trên nóc hầm Đờ Cát. Để chiến sĩ giải phóng hùng dũng cắm trên Dinh Độc Lập đánh dấu ngày hội thống nhất non sông 30/4 lịch sử. Để sự hy sinh của 64 chiến sĩ hóa thành bất tử khi tạo thành một vòng tròn giữ cờ Tổ quốc trên đảo Gạc Ma, hay trên điểm cao 685 mặt trận Vị Xuyên…
Lá cờ Tổ quốc không chỉ là biểu tượng của một quốc gia, mà còn là linh hồn của dân tộc, là máu xương, là niềm tự hào, là khát vọng được kết tinh qua bao thế hệ. Dù ở Lăng Bác, nơi địa đầu Lũng Cú, giữa biển đảo khơi xa hay trên những quảng trường lớn của Thủ đô và đất nước, lá cờ đỏ sao vàng vẫn luôn nhắc ta về một tình yêu bất diệt với Tổ quốc mình.
Vì thế mỗi khi khoác lên vai hay nâng niu trên tay biểu tượng thiêng liêng của đất nước, hãy trân trọng và gìn giữ lá cờ Tổ quốc, ngay cả khi sự kiện bạn tham gia đã kết thúc. Bởi vì, tình yêu Tổ quốc không phải là một xu hướng nhất thời, mà là mạch nguồn bền bỉ, chảy mãi trong trái tim mỗi người Việt Nam.
Trần Minh