Sen cuối mùa ngát hương
Giữa những dấu hiệu giao mùa, sen – loài hoa tưởng đã qua mùa – vẫn lặng lẽ bung nở.
Tháng Tám về, lặng lẽ như cách một người thân quen bước vào nhà – không gõ cửa, không báo trước. Nắng rót xuống phố những vệt sáng đặc quánh. Gió cũng đã kịp se lại đôi chút, len lỏi qua vòm lá, mang theo hơi thở dịu nhẹ của mùa thu đang ngập ngừng đứng chờ ở cuối con đường.
Thành phố vẫn nhộn nhịp như mọi khi, nhưng trong lòng người, có gì đó khẽ chùng xuống. Những tán cây bắt đầu rụng lá thưa thớt, tiếng ve không còn rền rĩ như trước, cả những cơn mưa giông bất chợt cũng dường như đã lánh về miền khác. Giữa những dấu hiệu giao mùa ấy, sen – loài hoa tưởng đã qua mùa – vẫn lặng lẽ bung nở. Không phô trương, chẳng cần rực rỡ, những búp sen cuối hạ âm thầm vươn khỏi mặt nước, e ấp hé nở như một lời tạm biệt dịu dàng gửi lại mùa hè đang lặng lẽ rút lui.
Sáng nay, khi đi bộ ngang qua góc chợ nhỏ đầu phố, tôi bị thu hút bởi một gánh hoa sen. Những bó hoa được gói trong lá sen lớn, buộc hờ bằng sợi dây chuối, vài búp vẫn khép chặt, phơn phớt hồng giữa nền lá xanh mướt. Hương sen nhè nhẹ, không còn nồng nàn như đầu mùa nhưng lại thấm sâu – đủ để khiến lòng người dịu lại giữa dòng người vội vã.
Tôi chọn một bó vừa tay, đủ cho chiếc bình nhỏ trong góc phòng. Chị bán hàng gói nhanh rồi đưa tôi bó hoa còn đọng sương sớm, vừa cười vừa nói: “Chơi nhanh đi em, sen hết mùa rồi, phải đợi sang năm mới lại có”. Tôi gật đầu, thấy trong lòng chậm lại một nhịp. Đúng là cái gì cũng có thời điểm của nó. Sen không nở quanh năm, cũng giống như những điều đẹp đẽ nhất thường chỉ ghé qua trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nếu mình không nhận ra và nâng niu đúng lúc, chúng sẽ lặng lẽ đi qua, để lại chút tiếc nuối rất khó gọi tên.
Về đến nhà, tôi rửa sạch chiếc bình gốm màu nâu đất, cắm bó sen vào đó. Căn phòng bỗng trở nên mát dịu, trong lành lạ thường. Tôi ngồi xuống bàn, rót một tách trà, để mặc tâm trí thả trôi trong không gian tĩnh lặng. Lọ hoa trước mặt như một người bạn đang lặng lẽ trò chuyện. Tôi chợt nghĩ: nếu mỗi người cũng sống được như sen, thì sẽ nhẹ nhàng biết bao. Không vội vàng đua nở, không cuống cuồng khoe sắc, cứ âm thầm bền bỉ bung cánh. Sen mọc từ bùn, nhưng không để bùn làm hoen ố. Ngược lại, nó giữ nguyên sự thuần khiết, thanh cao.
Tôi đã từng thích những gì rực rỡ, từng khao khát theo đuổi những điều lớn lao. Nhưng rồi, đến một thời điểm nào đó, người ta chỉ mong có một điều thật giản dị: một sáng tháng Tám bình yên, một lọ sen nhẹ nhàng tỏa hương trong góc nhà, một ngụm trà ấm và một khoảng lặng dành riêng cho mình. Khi ấy, không gian không cần quá rộng, thời gian không cần quá dài – chỉ cần tâm trí đủ thảnh thơi để cảm nhận, để thương mến và để biết ơn.
Tôi tin rằng ai cũng nên có một “lọ hoa tháng Tám” của riêng mình. Không nhất thiết phải là hoa sen. Đó có thể là một bản nhạc khiến tim rung lên khe khẽ, một cuốn sách gấp lại vẫn còn vấn vương, hay đơn giản là một sáng sớm thong thả pha trà, ngồi bên cửa sổ và ngắm nắng xuyên qua rèm.
Tôi ngắm lọ sen trước mặt, chợt hiểu ra rằng: để đi qua mùa hè hay những giai đoạn khó khăn của cuộc sống thì điều cần nhất không phải là mải miết chạy nhanh hơn, mà là biết phát hiện ra vẻ đẹp trên đường chạy. Khi tâm trí được dừng lại và lắng nghe, ta sẽ có thêm năng lượng để tiếp tục hành trình.
Có lẽ đây là bó sen cuối cùng của năm nay dành cho tôi. Mùa thu đang đến thật gần, sen cũng lụi dần để nhường chỗ cho muôn loài hoa khác. Trong hương thơm nhè nhẹ ấy, tôi thấy một chút luyến tiếc như thể phải nói lời tạm biệt với điều gì đó mình vẫn còn yêu. Nhưng cũng không sao. Vì chính sự hữu hạn ấy khiến mỗi lần sen nở đều trở nên quý giá hơn. Và cũng giống như mọi điều trong cuộc sống, không có gì ở mãi bên ta, chỉ cần mình đã thật lòng trân trọng và yêu quý khi còn có.
Dù là gì đi nữa, điều quý giá nhất vẫn là khi ta biết dành cho chính mình một khoảng lặng. Chỉ có những phút giây ta biết sống chậm, biết yêu thương chính mình thì cuộc sống, dù bộn bề đến đâu, vẫn luôn đủ đầy hương sắc.
Trà Đông