Tháng 12 thong dong về đích
Tháng 12 lại về. Không ồn ào như những ngày cận Tết, cũng không quá rực rỡ như mùa hạ, tháng cuối năm đến rất khẽ - đủ để người ta chậm lại, nhìn sâu vào chính mình và nghe rõ hơn những chuyển động trong lòng.
Có những năm, tháng 12 là một cuộc chạy nước rút. Chạy cho kịp những dự định còn dang dở, chạy để không cảm thấy mình thua kém, chạy vì sợ một năm nữa trôi qua mà bản thân vẫn đứng yên tại chỗ. Nhưng cũng có những năm, người ta học cách bước chậm, không phải để dừng lại, mà để đi tiếp một cách vững vàng hơn.
Tháng 12, những bông cải đã nở vàng trên cánh đồng ven đê. Bầu trời u hoài màu mây xám. Một năm sắp qua đi. Thường cứ đến tháng cuối năm, tôi lại thảng thốt và vội vã. Tôi sợ hết năm rồi mà mình vẫn còn dang dở quá nhiều điều chưa hoàn thành. Tôi sợ cảm giác khi nhìn lại, tôi vẫn cứ giậm chân tại chỗ.
Vì những bối rối đó, rất nhiều năm tôi tự trấn an mình: “Đừng lo, lịch dương thôi mà. Lịch âm vẫn còn thời gian để cố gắng”. Thế nên, phải đến đêm 30 Tết, ngay trước khoảnh khắc pháo hoa nổ rộn ràng, tôi mới viết bản tổng kết cho chính mình.
Kế hoạch lập ra có phải để phá vỡ không? Dù quyết tâm đầu năm ra sao, dù năm nào cũng tự hứa sẽ cố gắng hơn, nhưng mỗi lần nhìn lại hàng dài những đầu việc chưa hoàn thành, trong tôi vẫn là một cảm giác thất vọng rất khó gọi tên. Năm này qua năm khác, tôi cứ mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn ấy.
Ngày Tết gặp nhau, câu hỏi quen thuộc luôn là: “Năm qua có gì mới không?”. Tháng 12 dương lịch mà tôi đã lo đến Tết. Tôi nghe thấy tiếng thở dài của chính mình trong khoảnh khắc chuyển giao năm mới, và cả tiếng thở dài của những năm đã đi qua. Tôi không có gì thật sự mới mẻ để kể. Và tôi biết, mình không thể cứ mãi như vậy. Năm nay, tôi phải khác.
Khi viết ra một kế hoạch, nghĩa là ta đã gửi gắm vào đó ước mơ và khát vọng của chính mình. Nhưng tôi thường biến tháng 12 thành một đường đua, nơi bản thân cuống cuồng chạy về đích. Như cách người ta cố lao qua ngã tư khi đèn vàng sắp tắt. Tôi cũng từng sống như thế - cố gắng, gấp gáp, nhưng chẳng thấy vui hơn, cũng không hạnh phúc hơn.
Mẹ nhìn tôi lo lắng với những mục tiêu chưa hoàn thành, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tháng cuối năm không phải để vội vã chạy về đích. Con cứ dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mà đi tiếp.”
Và tôi quyết định, năm nay mình sẽ chọn một cách khác. Không vội vã. Không hốt hoảng. Không nuối tiếc những điều đã qua, cũng không lo âu cho những điều chưa tới.
Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe thời gian trôi khẽ. Để khi mở mắt ra, tôi nhận ra năm qua mình cũng đã làm được không ít việc. Ghi nhận sự cố gắng của bản thân hóa ra không dễ, bởi chúng ta thường đặt lên vai mình những kỳ vọng quá lớn. Tôi học cách chậm lại, thay vì chạy nước rút. Tôi tự nói với mình nhiều lần: “Tôi đã vất vả rồi. Năm qua, tôi đã làm rất tốt”. Khi biết trân trọng chính mình, nhịp sống bỗng trở nên uyển chuyển hơn. Và tôi có một trạng thái tinh thần đủ đầy hơn để bước vào năm mới.
Thưởng cho mình một buổi cà phê ngắm phố phường, tôi chợt thấy Hà Nội mùa Giáng Sinh thật lung linh. Mùi ngô nướng ấm nóng ven đường, mùi gừng thơm nồng từ bát bánh trôi tàu, tiếng xèo xèo của bơ chảy trên bếp than hồng… Tất cả làm nên một tháng 12 rất riêng của Hà Nội.
Tôi nhắn tin cho những người mình yêu quý, hẹn nhau một cuộc gặp trước khi năm cũ khép lại. Tự tay chuẩn bị một bữa cơm đủ đầy cho gia đình - điều hiếm hoi trong những ngày quay cuồng với công việc. Và dành cho mình một khoảng lặng để nhìn lại chặng đường đã đi qua, mỉm cười, sẵn sàng khép lại một năm với sự bình thản trong lòng.
Tháng 12 không nhất thiết phải là tháng chạy đua. Đôi khi, thong dong về đích cũng là một cách rất đẹp để kết thúc hành trình. Khi ta biết dừng lại đúng lúc, biết ghi nhận những nỗ lực âm thầm của bản thân, thì một năm qua đi không còn là sự tiếc nuối, mà là sự trưởng thành.
Ngọc Anh














