Tôi ơi đừng tuyệt vọng – bản tình ca hy vọng
Có những khoảng lặng trong đời, ta chỉ còn lại một mình với nỗi buồn và những tiếng thở dài không ai nghe thấy. Khi ấy, một câu hát, một giai điệu quen thuộc đôi khi lại trở thành chiếc phao cứu sinh, níu ta lại giữa dòng đời chông chênh.
“Tôi ơi, đừng tuyệt vọng” – ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn – không chỉ là lời an ủi dành cho những tâm hồn tổn thương, mà còn là ánh sáng dịu dàng soi rọi qua những đêm tối tuyệt vọng nhất của con người.
Có những đêm, ta ngồi giữa không gian lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở dài của chính mình. Cuộc đời đôi khi mỏi mệt đến mức ta muốn buông xuôi, muốn lẩn tránh cả thế giới này. Nhưng rồi, trong những khoảnh khắc yếu lòng nhất, một giai điệu vang lên - “Đừng tuyệt vọng tôi ơi, đừng tuyệt vọng” - nhẹ thôi, mà đủ làm tim ta rung lên.
“Tôi ơi đừng tuyệt vọng” của Trịnh Công Sơn không chỉ là một ca khúc. Nó là lời thủ thỉ của một người từng đi qua nhiều tổn thương, gửi đến những tâm hồn đang trầy xước. Tiếng hát ấy như bàn tay ấm áp đặt lên vai, dịu dàng nói rằng: dù đêm có tối đến đâu, bình minh vẫn sẽ về.
Tôi từng có một quãng thời gian như thế.
Khi nằm trong bệnh viện, giữa bốn bức tường trắng lạnh, tôi đếm từng giọt nước từ chai thuốc truyền rơi chầm chậm. Cơ thể yếu ớt, tinh thần rệu rã. Có lúc, tôi chỉ muốn nhắm mắt thật lâu để quên hết. Nhưng rồi, em gái gửi cho tôi nghe bài hát này. Tiếng nhạc vang lên - da diết mà dịu dàng, như có ai đó đang nói hộ nỗi lòng tôi. Tôi nghe đi nghe lại, từng câu hát như thấm dần vào máu: “Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh.”
Và thật lạ, nước mắt tôi rơi, nhưng lòng lại thấy nhẹ hơn. Tôi bỗng muốn sống, muốn đứng dậy, muốn nhìn thấy một sớm mai khác ngoài khung cửa sổ kia.
Âm nhạc của Trịnh Công Sơn chưa bao giờ chỉ là tiếng buồn. Trong nỗi buồn ấy, vẫn có một dòng sáng ngầm của yêu thương, của tin tưởng, của niềm hy vọng mong manh mà mãnh liệt.
Và tôi lại nhớ đến một người phụ nữ mà tôi từng gặp.
Chị hơn bốn mươi tuổi, cuộc hôn nhân đứng bên bờ vực tan vỡ. Chồng đòi ly hôn vì anh muốn có một cuộc sống khác mà không có chị. Hai con trầm cảm vì bị ảnh hưởng từ những cãi vã, rạn nứt của cha mẹ. Công việc ở cơ quan thì bấp bênh, thu nhập chẳng đủ trang trải. Trong tay chị, không có gì ngoài những tháng ngày mệt mỏi.
Chị bảo, có những đêm, ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, chị chỉ muốn biến mất khỏi thế gian này. Mọi thứ dường như khép lại, chỉ còn lại bóng tối và nỗi tuyệt vọng.
Rồi một hôm, chị tình cờ nghe bài hát “Tôi ơi đừng tuyệt vọng” phát trên radio. Chị nói, không hiểu sao mình lại bật khóc - khóc rất lâu, như thể bao nhiêu nỗi buồn trong lòng được cởi ra.
Kể từ hôm ấy, mỗi tối trước khi đi ngủ, chị lại mở bài hát ấy lên nghe. Tiếng hát như luồng hơi ấm len qua những đổ nát trong lòng. Chị bắt đầu tập sống chậm lại, tập đứng dậy, tập mỉm cười. “Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh” - câu hát như một lời hứa, nhắc chị tin rằng: dẫu mất mát đến đâu, ngày mai vẫn sẽ đến, và bình minh vẫn sẽ rực sáng trên bầu trời của riêng mình.
Tôi hiểu chị, và tôi cũng hiểu chính mình. Bởi tất cả chúng ta, ai cũng từng có những ngày như thế — những ngày tưởng chừng chẳng thể gượng dậy. Nhưng điều kỳ diệu là, chỉ một câu hát, một lời động viên, một bàn tay nắm nhẹ... cũng đủ để ta thấy lòng mình sáng lên.
“Đừng tuyệt vọng tôi ơi, đừng tuyệt vọng”. Đó không chỉ là lời hát, mà là lời cầu nguyện cho những trái tim đang chao đảo. Nó nhắc ta rằng, dù cuộc đời có khắc nghiệt đến mấy, vẫn còn đó niềm tin, vẫn còn tình thương, vẫn còn những sớm mai.
Và khi ta biết tự nói với mình: “Tôi ơi, đừng tuyệt vọng” - cũng là lúc ta bắt đầu hồi sinh.
Nguyễn Minh














