Xe ôm truyền thống
Hà Nội vẫn còn những người lái xe ôm truyền thống, mưu sinh giản dị bằng sự tử tế, chữ tín và các mối quan hệ lâu năm giữa nhịp sống hối hả.
Mỗi sáng ở Hà Nội, khi nhiều người còn đang say giấc, những chiếc xe máy cũ đã lặng lẽ lăn bánh ra phố. Không quảng cáo, không app đặt xe, không đồng phục thương hiệu – chỉ có đôi tay quen lái, khuôn mặt rám nắng và thói quen ngồi đợi khách ở góc phố quen. Giữa dòng người hối hả, vẫn còn những người chọn cách mưu sinh giản dị như xưa – sống bằng sự tử tế, bằng chữ tín và những mối quan hệ lâu năm.
Giữa dòng người tấp nập ở khu vực trung tâm Hà Nội – nơi những chiếc xe công nghệ liên tục lướt qua – vẫn có những khoảng lặng quen thuộc: vài người đàn ông ngồi trên yên xe, dáng khoan thai, ánh mắt dõi theo từng lượt khách qua đường.
Họ là những “xe ôm truyền thống” – gắn bó với góc phố, hàng cây, và cả nhịp sống nơi đây qua nhiều năm tháng. Công nghệ có thể dần thay đổi cách di chuyển của con người, nhưng vẫn có những người lựa chọn xe ôm truyền thống như một thói quen mỗi ngày.
Trước cổng Báo Nhân Dân, hơn 24 năm qua, ngày nào cũng có vài ba người đàn ông như thế – áo sơ mi giản dị, chiếc xe máy đã ngả màu sơn, nhưng tiếng cười, câu chào khách vẫn tươi như buổi đầu. Ông Phan Hữu Lợi (tại phường Lĩnh Nam) và vài người bạn nghề cùng nhau chờ khách, vừa trò chuyện, vừa để ý những ai cần đi đâu đó.
Ông Lợi chia sẻ: "Ngày nào tôi cũng ở đây 24 năm rồi, công việc rất ổn, sáng 4 rưỡi tôi dậy tập thể dục xong là 5 rưỡi tôi đi bơi đến 6 rưỡi là tôi về đây ăn sáng rồi làm luôn. Nói chung là về từ tháng 8, mùa thu đến Tết là nhiều việc hơn. Công việc làm nhà, làm cửa dân người ta cần có nhiều việc hơn mùa hè. Còn đa số bình thường thì cũng đều đều bởi vì là tôi làm lâu năm rồi, các gia đình quen rồi, quen nhờ mua bán, vận chuyển, kể cả tiền nong, giấy tờ, hợp đồng rồi thì tất cả các thứ quan trọng người ta tin tưởng rồi nên là người ta vẫn bảo, vẫn đủ việc làm, không phải chạy công nghệ. Công nghệ thì nhiều việc hơn, thế nhưng cước rẻ hơn, chạy liên tục thì bây giờ tôi 60 tuổi rồi, sức khỏe có hạn không chạy liên tục được. Rảnh rỗi thì chỉ ngồi chơi với đọc báo, xem tin tức, xem mọi sự kiện, khách gọi thì đi, không gọi thì lại ngồi đọc báo."
"Chở khách, ship hàng, thậm chí là mang tiền đi gửi tài khoản, chuyển tài khoản, chuyển vào tài khoản của mình. Xong lại bắn sang cho người ta. Rất nhiều người nhờ, rồi thì hợp đồng giấy tờ hàng họ. Nói chung là tất cả các việc, kể cả đón học sinh. Nhiều việc chứ không chở khách không. Công việc ví dụ như mang hợp đồng, giấy tờ như tiền nong các thứ còn nhiều hơn chở khách. Tôi nhiệt tình lắm, làm đến nơi đến chốn, thậm chí mua một cân thịt, mua của nhà không phải xem cân nhưng mua cho khách là phải xem cân, tiền nong thiếu chịu trách nhiệm, không bao giờ sơ sẩy. Kể cả công văn, giấy tờ, hợp đồng mang đi các nơi lúc nào cũng chu đáo.
Có nhiều cuốc xảy ra đột xuất, muộn, ví dụ như về nhà rồi người ta gọi, đấy là khách quen. Người ta tốt với mình thì mình cũng nhiệt tình với người ta, ăn cơm xong, nhiều hôm 8 rưỡi, 9 giờ cũng đi. Ngày thường thì có nhiều hôm ít việc hơn, nhưng cũng có nhiều hôm nhiều việc hơn là ngày Thứ. Nói chung là đối với tôi kể cả tuần, thứ 7, Chủ nhật đều như nhau, bởi vì toàn khách quen. Có lý do nghỉ là rất nhớ, rất nhớ chỗ làm việc mà khách gọi rất ngại. Hai hôm không ra đến đây là nhớ lắm rồi. Nó tự do, thoải mái và vui.", ông Lợi chia sẻ thêm.
Cách đó không xa, tại phố Nhà Thờ, ông Nguyễn Văn Sáng (tại Nghệ An) – người miền Trung, đã gắn bó với Hà Nội từ năm 1989. Mỗi ngày, ông ngồi bên vỉa hè, vừa ngắm dòng khách du lịch, vừa trò chuyện với đồng nghiệp. Có khi, ông lại gặp ông Lợi ở quán nước nhỏ ven đường – một góc nghỉ hiếm hoi giữa những chuyến xe nối tiếp.
Với nhiều du khách, ông Sáng không chỉ là người lái xe. Khi chở khách, ông còn trở thành một “hướng dẫn viên” nhiệt tình khi giới thiệu về HN với Phố cổ, vườn hoa, các di tích nổi tiếng… – tất cả hiện lên qua lời giới thiệu chân thành và mộc mạc của người lái xe ôm này.
Cũng làm nghề lái xe ôm gần 10 năm nay, hàng ngày ông Sáng vẫn ngồi ở góc phố Nhà thờ bên chiếc Honda đã đi cùng ông suốt cả một đời mưu sinh, đợi những vị khách quen, những người bạn lâu năm của một thời chưa có các app công nghệ như bây giờ.
Giữa Hà Nội đang chuyển mình từng ngày, những xe ôm truyền thống vẫn chậm rãi nhưng bền bỉ lăn bánh trên từng con phố.
Họ có thể không sinh ra ở Hà Nội nhưng luôn thuộc về thành phố này, hiểu từng nẻo đường, từng góc nhỏ, từng sự đổi thay của thành phố.
Không ồn ào tất bật, không ứng dụng đặt xe, nhưng mỗi khi cần, khách chỉ nhắn, gọi và những chuyến xe lại lên đường hòa vào nhịp sống của Hà Nội.