Ngày dịu dàng
Giữa nhịp sống hối hả và guồng quay không ngừng của thành phố, đôi khi chỉ một cơn mưa phùn nhẹ nhàng, một câu nói vô tư của một đứa trẻ cũng đủ khiến ta chậm lại, lặng đi và nhận ra: cuộc sống này vẫn còn rất nhiều điều dịu dàng, rất đáng để nâng niu và biết ơn.
Đôi khi, chỉ cần chậm lại một chút thôi, ta sẽ kịp nhìn thấy những điều mà bấy lâu nay ta lướt qua: một tán cây đã biến mất, một ánh mắt từng ấm áp, hay chính là cảm xúc của mình - đã lâu chưa được chạm đến. Hạnh phúc không ở đâu xa, mà nằm ngay trong một ngày thật chậm, thật nhẹ… như một “ngày dịu dàng”.
Sài Gòn những ngày này cứ mưa rả rích, nũng nịu như cô gái mới lớn. Thời tiết cũng vì thế mà mát mẻ, dễ chịu hẳn ra. Không khí lành lạnh khiến tôi quyết định cất chiếc khẩu trang vào trong túi. Chạy xe chầm chậm trên đường, tôi để mặc cho gió lùa vào hai mang tai, mặc cho những giọt mưa phùn li ti bay bám vào khuôn mặt mộc. Những giọt mưa yếu ớt, lả lướt chẳng đủ sức làm ướt áo tạo ra một màn sương mỏng huyền ảo giữa không trung. Tôi chợt nhớ đến khoảnh khắc khi thức dậy sớm nay. Gió khẽ khàng bên khe cửa nhỏ, con trai hơn năm tuổi thủ thỉ bên tai mẹ: Hôm nay mát trời quá mẹ nhỉ? Tôi thoáng ngỡ ngàng nhận ra từ khi nào con đã đủ nhạy cảm để lắng nghe thanh âm và sự thay đổi của đất trời. Vậy mà đến bây giờ, tôi mới cảm nhận được.
Tôi đưa mắt ngắm dòng người đang vội vã chảy về hướng trung tâm thành phố và tự hỏi chẳng biết có mấy ai nhận ra hôm nay là một ngày dịu dàng đáng để tận hưởng biết bao. Đa phần những người trưởng thành đều đang bận nghĩ về bộn bề công việc, về những deadline hay bao lo lắng cho gia đình, con cái, hay đôi khi chỉ đơn giản là nghĩ xem mình có nên ăn sáng hay không. Tôi của mọi ngày cũng chẳng nhận ra đường phố hôm nay trống trải hơn không chỉ bởi tụi nhỏ đã vào kỳ nghỉ hè. Ơ kìa, đâu rồi hai hàng cây tán rộng che mát cả con đường đầy thơ mộng? Chiều về, từng chiếc lá nhỏ tí tẹo vẫn bay xuống theo làn gió như tuyết rơi. Chúng đã bị chặt đi từ lúc nào, sao tôi chẳng để tâm? Tôi của mọi ngày chỉ mải nghĩ đến những việc sẽ phải làm hôm nay, phải làm sao để kịp giờ chiều đón con, phải nấu gì cho nhanh để tiết kiệm thời gian. Đầu óc tôi lúc nào cũng phải chạy đua theo dòng thời gian vốn dĩ chẳng hề thay đổi.
Cuộc sống cứ mãi trôi đi, con người cũng cứ mãi chạy theo những thước đo lạ kỳ. Những thước đo do chính chúng ta đặt ra mà không hề có tiêu chuẩn chung nào cho tất cả mọi người. Tôi từng bận đến mức chẳng có chút thời gian nhìn lại chính mình dù từ bên trong hay bên ngoài. Tôi còn chẳng bao giờ tự hỏi liệu mình có đang ổn không? Mà nếu nhận ra mình không ổn, tôi cũng không biết phải thay đổi như thế nào, không có thời gian để ngồi xuống và lắng nghe bản thân, để quan sát và nhìn nhận vấn đề. Và rồi, tôi lại vội lướt qua những cảm xúc, suy nghĩ vô hình ấy.
Tôi sợ sẽ có ngày dù xem một bộ phim cảm động nhưng tôi lại chẳng thấy xao lòng, nhìn một bó hoa xinh đẹp cũng chẳng có chút rung động. Đó là khi cảm xúc đã hoàn toàn bị chai sạn, niềm vui đến chỉ thoáng qua, gặp chuyện buồn cũng chẳng hề nao núng, ngậm ngùi. Tôi từng khóc sụt sùi khi xem phim Hàn Quốc, nước mắt cứ thế tuôn rơi, lồng ngực cảm giác bị bóp nghẹt khó thở. Tôi từng thấy bản thân cũng buồn đau khi nghe tin bố của bạn vừa qua đời. Tôi từng cười tủm tỉm một mình cả ngày với những niềm vui nho nhỏ, giản đơn như bất ngờ nhận được một cánh thư tay từ ai đó. Nhưng nếu có ngày tôi trở nên vô cảm, cảm xúc cứ thế đứng yên, nếu có ngày tất cả con người trên trái đất này đều vô cảm như những cỗ máy, thì cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên như thế nào.
Tôi nghĩ mình cần sống chậm lại một chút để tự ôm ấp con tim mình. Cũng giống như tôi của hôm nay, đang chậm rãi hít thở luồng không khí dễ chịu, mát lành của Thành phố Hồ Chí Minh tôi yêu. Những cơn mưa phùn mùa hạ của thành phố mà tôi cứ ngỡ cơn mưa xuân ở quê, thoắt ẩn, thoắt hiện. Tôi bỗng thèm được ngồi bên cạnh người thân, uống tách trà ấm. Chỉ cần ở gần nhau nói cười, kể cho nhau nghe những chuyện vốn dĩ đời thường. Tôi nghĩ mình cần sống chậm lại để biết bên cạnh mình có bao người đáng để yêu thương, quan tâm, để thỉnh thoảng hỏi han nhau đôi ba câu sức khỏe. Tôi nghĩ mình cần sống chậm lại để biết cảm ơn cuộc sống đã ban tặng cho tôi rất nhiều món quà ý nghĩa, để biết vui, biết buồn, biết mình đang ở đây, đang sống mà chẳng phải chỉ tồn tại.
Tư Chí